Đã diễn ra

Cảm xúc ngày bế giảng

01/09/2018
Thêm vào Google Calendar 01/09/2018 - 07:00

 
Thanh xuân luôn là quãng đường đẹp nhất của đời người! Có người ví nó như một chặng đường của sự học hỏi, nơi chúng ta học cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, có người lại nghĩ nó như một thước phim, nơi người ta luôn muốn quay chậm mọi cảnh quay của mình, và có người lại cho nó như một hồi ức nơi họ có những thứ tuyệt vời và đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Và dù nó có được ví với bao nhiêu thứ đi chăng nữa, thì có một thứ mãi chẳng thay đổi: Chạy nhanh thế nào cũng không thắng được thanh xuân!
 
Hôm nay, 14/6/2017 tôi đã chẳng còn là cô sinh viên với chiếc thẻ sinh viên bên mình nữa, tôi tốt nghiệp rồi. Và khi phải đứng trước ngưỡng cửa của sự chia xa, chúng ta mới đột nhiên yêu mái trường một cách kì lạ như chính cuộc đời vậy, vào thời điểm sắp kết thúc rồi chúng ta mới muốn bắt đầu một cách nghiêm túc. Chúng ta luôn cho rằng chỉ cần trưởng thành rồi là có thể bên nhau mãi mãi, thế nên chúng ta mới không tiếc nuối thứ gì để trưởng thành thật nhanh, nhưng khi chúng ta trưởng thành rồi, nên tạm biệt với thanh xuân thì chính lúc ấy chúng ta mới nhận ra trưởng thành chỉ càng làm con người ta chia xa!
 
Đối mặt với sự chia xa này, tôi cũng nhận ra rất muộn màng, vào sáng hôm buổi lễ tốt nghiệp diễn ra ấy, có một cô giáo mà tôi rất quý mến, vẫn là nụ cười tươi tắn ấy, nhưng cô lại nói với tôi rằng: “Tạm biệt và chúc mừng em!” Lúc ấy tôi mới nhận ra, đến lúc mình phải rời đi thật rồi!
 
Thật ra tốt nghiệp cũng tốt, sẽ chẳng còn phải tìm cách làm thế nào để trốn tiết, chẳng còn phải đấu tranh tư tưởng dậy đi học mỗi khi trời mưa vì ta chẳng còn tiết để trốn nữa, giảng đường ta vẫn tìm cách trốn tiết ấy, mỗi mùa thu tới vẫn sẽ chật kín sinh viên, chỉ có điều người đó không còn là chúng ta nữa.
 
Tốt nghiệp rồi, đứng trước bao nỗi lo lắng về cuộc sống, về tương lai, tôi lại muốn quay lại quãng đường bốn năm nhiệt huyết này đến lạ, quay lại vòng tay chở che của thầy cô, quay lại những cái ôm của bè bạn, và quay lại những kì thi mà tôi vẫn luôn lo lắng ấy! Tôi chợt nhận ra, giây phút chia xa lại là lúc khiến ta muốn quay lại!
 
Tôi sẽ mãi nhớ những hình ảnh này, đài phun nước, cây xoài trước phòng bảo vệ, cây mít sai trĩu quả, nhà V bảy tầng, nhà G, nhà T, và H1 rộng lớn, nhớ hình ảnh thầy cô nghiêm khắc nhưng cũng thật hóm hỉnh, trẻ trung, nhớ cậu bạn, cô em đã vì tôi sắp chia xa mà quay vội đi gạt nhẹ giọt nước mắt, tôi sẽ ghi từng hình ảnh ấy vào trong tim, để sau này, dù có đặt chân đến bao vùng đất khác, tôi vẫn sẽ nhớ về nơi đây, nơi tôi đã bắt đầu chạy đua với thanh xuân của chính mình.
 
Hôm nay tôi tốt nghiệp, cầm trên tay tấm bằng cử nhân, nhận những cái ôm từ thầy cô, bạn bè, những người anh em, nói lời tạm biệt với ngôi trường đã gắn bó 4 năm. Tôi chỉ thầm cảm ơn thầy cô đã dẫn dắt, đã dạy tôi cách trưởng thành, dạy tôi cách đứng dậy từ vấp ngã, tìm đến thành công sau những thất bại và nở nụ cười trên môi dù có chuyện gì! cảm ơn thầy cô Khoa Kinh tế - Luật vì những kiến thức bổ ích, những hành trang để tôi vững bước vào đời, cảm ơn những người bạn, người anh em đã đồng hành, dõi theo và yêu thương tôi rất nhiều, nhờ mọi người mà tôi đã khóc ít hơn, cười nhiều hơn và trưởng thành từng ngày! Cảm ơn mái trường Đại học Thương mại, nơi tôi gửi gắm cả thanh xuân của mình, nơi cho tôi những người thầy, người cô đáng kính trọng, nơi cho tôi những tình bạn, tình anh em trên cả tuyệt vời, và nơi đã cho tôi một tuổi trẻ mà sau này nghĩ lại tôi sẽ ngẩng cao đầu đầy mãn nguyện.
 
Đây sẽ là một dấu mốc của sự trưởng thành, của sự chia xa, và của một lời hứa về sự thành công và hạnh phúc. Còn rất nhiều điều mà tôi chưa làm được ở nơi đây, có những thứ tình cảm còn dang dở và có những thứ tôi còn chưa thực hiện được trọn vẹn, nhưng tôi nói rồi, chạy bao nhiêu thì thanh xuân vẫn sẽ thắng, và đứng trước ngưỡng cửa của lời tạm biệt này, tôi chỉ còn biết cảm ơn mái trường, cảm ơn thầy cô, bè bạn vì đã cho tôi một thanh xuân không hối tiếc, một tuổi trẻ quá đỗi tuyệt vời. Và một lần nữa tôi vẫn muốn hét lên rằng giữ chọn cho tôi giây phút này! Khoa Kinh tế - Luật, Đại học Thương mại, cảm ơn và tạm biệt!
 
Tái bút:
"Cho tôi gọi, tất cả là thanh xuân"
 
Close menu